Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Sư Tỷ... Hay Là Tiểu Tổ Tông?

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

Lúc này, tại phía bên ngoài cửa, có một tiểu cô nương mặc đạo bào màu trắng đang đứng đó, chiều cao khiêm tốn chỉ nửa trượng, cơ thể nhỏ nhắn, thon thả, làn da mềm mại, trắng trẻo hồng hào như trẻ sơ sinh, hai bên má có chút phúng phính đáng yêu, như chỉ vừa tròn 14,15 tuổi.

Nàng hướng ánh mắt về phía Trần Lập vừa giật nảy mình, khiến trong lòng hắn tràn đầy cảnh giác, không kìm được mà ngưng tụ linh khí lên hai đầu ngón tay, hướng về phía cô ta mà chỉ, cảnh giác đưa tay còn lại ra sau lưng kẹp chặt Quy Giáp Phù.

Tiểu cô nương kia nhìn về phía Trần Lập, không nhịn được mà khẽ phì cười một cái, hướng thẳng ánh mắt vào bộ đồ vải quê mùa mà hắn đã quên thay đi cả tháng trời, che miệng nói.

"Đừng cảnh giác nữa, ta là tam sư tỷ của ngươi, tên Lạc Vân Diệp, ra đây, bản sư tỷ đây có chuyện cần ngươi làm!"

Trước cảnh này, Trần Lập không khỏi sinh ra nghi ngờ, dù sao hắn cũng chưa từng gặp qua ai khác trong Đảo Thần Phù trừ sư phụ, sao lại không cảnh giác? Chỉ là dáng vẻ của thiếu nữ trước mắt thật sự quá ngây thơ, khiến hắn khựng lại đôi chút, do dự không tấn công, mở miệng gặn hỏi.

"Ngươi nói ngươi là sư tỷ của ta? vậy chứng minh đi!"

Lạc Vân Diệp chu má nhìn vào tên tiểu tử dám cả gan nghi ngờ mình trước mắt, tỏ vẻ hờn dỗi, sau đó từ từ đưa bàn tay thon thả đặt lên trên túi gấm bên hông trái, gõ nhẹ mấy cái, liền bay lên một tấm lệnh bài bằng ngọc bích, điêu khắc tinh xảo, hướng về phía của hắn nói.

"Hừ, đã đủ để ngươi tin chưa? Nếu không thì trong túi trữ vật mà sư tôn đưa cho có một cái, lấy ra mà đối chiếu! Còn về việc muốn thi triển thuật pháp tấn công ta?"

Ngay sau khi dứt lời, từ trong cơ thể của nàng tỏa một luồng linh khí cực kỳ nồng đậm, hòa vào khí thế, như muốn nghiền ép mọi thứ bao gồm cây cỏ xung quanh và cả Trần Lập, cất giọng khiêu khích.

"Sư tỷ của ngươi có tu vi Trúc Cơ Kỳ Nhị Trọng, muốn đến thì cứ đến, ta liền tiếp ngươi!"

Thấy tình thế cấp bách, kèm theo việc sư phụ không thèm để ý cô gái trước mắt này đến quấy rầy hắn tu luyện, Trần Lập cũng có chút tin lời cô ta, tuy nhiên vẫn cầm lấy túi vải, lần mò bên trong tìm kiếm lệnh bài.

Kỳ lạ là, mặc cho hắn mò thế nào cũng không thấy tấm lệnh bài chết dẫm kia nằm ở nơi nào, chỉ còn lại bộ y phục của Thiên Diễn Tông, chẳng lẽ... hắn lại bị sư tôn quên mất rồi?

Trần Lập vẻ mặt tỏ ra đầy sự căng thẳng, trán đổ đầy mồ hôi hột, từ từ nghĩ cách trong đầu, cuối cùng mới đưa ra quyết định.

"Người trước mắt này dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ, chính là cái loại mà có thể nghiền ta thành bột bất cứ lúc nào, nếu như ta bảo sư tôn quên mất việc đưa lệnh bài thì có thể còn bị nghi ngờ là kẻ đột nhập nữa, nhưng đối phương hình như lại chẳng có ác ý, cứ nghe cô ta vậy, danh dự cái rắm chó gì vứt hết đi, lão tử còn chưa ngồi ở tông các ngươi đủ để ấm mông đâu!"

Nghĩ đến đây, Trần Lập liền cúi người cung kính, chấp hai tay về trước, bắt đầu cất lời, bên trong tràn ngập cảm giác hối lỗi.

"Là ta có mắt không tròng, dám nghi ngờ Lạc Vân sư tỷ, mong tỷ đại nhân độ lượng tha cho kẻ tiểu nhân này..."

Nhìn thấy Trần Lập cúi người hối lỗi với bản thân, Lạc Vân Diệp lại cười phá lên tỏ vẻ rất hài lòng, ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn với tốc độ cực nhanh, chỉ để lại dư ảnh, vỗ vai mấy cái mà nói.

"Không sao, không sao, từ nay chúng ta đều là người một nhà, đều thuộc cùng "thế hệ" ở Đảo Thần Phù này!"

Nhìn nàng ta bên ngoài tràn ngập vẻ ngây thơ của thiếu nữ, tuy nhiên trong lòng lại đang nở một nụ nham hiểm, thầm nghĩ.

"Cuối cùng thì cũng có tiểu sư đệ yếu hơn ta rồi, mấy người khác ai cũng có tu vi từ Trúc Cơ Tứ Trọng trở lên, ta thật sự đánh không lại..."

Mà về phía của Trần Lập, hắn hoàn toàn mù mịt về ý nghĩa thật sự của ba chữ "cùng thế hệ" mà Lạc Vân Diệp nói, tự suy diễn ý nghĩa thật sự của những thứ đơn giản này, trầm tư suy nghĩ.

"Nàng ta nói cùng thế hệ... Có thể mang ý "chúng ta đều là đệ tử của sư phụ, nhưng ngươi chỉ là tiểu đệ Luyện Khí Kỳ, đừng có hống hách với ta"... Dù sao cũng không tin được bấy kỳ ai, cứ nghi ngờ cho chắc!"

Lúc này, Lạc Vân Diệp hướng ánh mắt ngập sự tò mò về phía Trần Lập đang chìm trong những suy đoán của bản thân, thắc mắc với hắn.

"Nè! Nè! Sao ngươi đã nhập môn nửa tháng rồi, vậy mà vẫn mặc bộ đồ thường dân rách nát xấu xí này vậy? Mau thay đồ đi, sau đó rồi hẵng nói chuyện với ta, mà hình như ngươi lâu rồi không tắm nhỉ? Mau đi tẩy rửa hết mùi hôi trên cơ thể đi, ta nhịn không nổi đâu!"

Nói rồi nàng xoay người một cái, liền xuất hiện ở trước cửa động phủ của Trần Lập, nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh.

Hắn chỉ có thể nở một nụ cười bắt đắc dĩ, gãi gãi mặt, giọng tràn đầy ngượng ngùng mà giải thích với vị tiểu sư tỷ khó tính trước mắt.

"A... Đây đều là do ta quá chú ý vào việc tu luyện, sau này tiểu đệ sẽ quan tâm đến bản thân hơn, phiền sư tỷ rồi..."

Dứt lời, hắn liền lấy từ trong túi vải ra một bộ đạo bào màu trắng, sau đó chạy vào trong nhà tắm, cởi bỏ y phục quê mùa kia, bắt đầu tẩy rửa hết mùi hôi trên cơ thể.

Mà Lạc Vân Diệp lúc này ở bên ngoài trong lòng cũng trần ngập suy tư, trầm ngâm nghĩ ngợi điều gì đó, bất giác chu môi, cau mày, tỏ đầy vẻ khó chịu.

"Như vậy thì không tốt, tiểu sư đệ vừa mới vào Đảo Thần Phù này, vậy mà lại là một tên nghiện tu luyện, nếu giống như Tứ Đệ lần trước thì sẽ bỏ lại ta ở hàng cuối mất, không được, phải nghĩ cách thôi..."

Sau thời gian vài hơi thở, bỗng dưng mắt của nàng sáng lên, sắc mặt hồng hào dễ chịu thấy rõ, như vừa trút đi gánh nặng trong lòng, nghĩ ra sáng kiến mới.

"Đúng rồi, ta sẽ lôi kéo sư đệ cùng đi làm nhiệm vụ, săn giết yêu thú, nếu như đệ ấy đồng ý, vậy thì sẽ có nhiều thời gian hơn để chơi cùng ta rồi, đến lúc đó ta vẫn sẽ là tam sư tỷ trong lòng đệ ấy, tu vi cao hơn, bảo vệ tiểu tử đó trong lòng bàn tay!"

Mà lúc này, Trần Lập cũng đã bước ra khỏi nhà tắm, nhìn Lạc Vân Diệp đang trầm mê trong mơ mộng, hắn cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy, chạy đến vẫy vẫy tay trước mặt nàng, kéo vị tiểu sư tỷ kia về thực tại.

Nàng nhìn thấy tiểu sư đệ của bản thân đang mặc đạo bào màu trắng, cực kỳ hợp với dáng người của hắn, tỏa ra khí chất khôi ngô tuấn tú, khiến nàng đứg hình mất mấy giây, nhưng sau đó liền định thần lại, hết lời khen ngợi vẻ ngoài mới này.

"Oa! Tiểu sư đệ, ngươi thật sự rất hợp với bộ y phục này, khiến ta cũng phải bất ngờ đó!"

Trần Lập được khen cũng lấy làm lạ, dù sao hắn chỉ nghĩ về mặt tối của Lạc Vân Diệp, hoàn toàn không có chút hảo cảm nào, tự suy diễn trong lòng, từ một ra thành nghìn.

"Hình như vị sư tỷ này đang tạo lòng tin với ta bằng lời ngon ngọt thì phải... Không được buông lỏng cảnh giác, phải chú ý người trước mắt này!"

Nghĩ đến đây, hắn chỉ đành miễn cưỡng nở một nụ cười đáp lại, mong sao không chọc giận tiểu tổ tông này.

"S-Sư tỷ quá khen r..."

Chưa để hắn kịp nói dứt câu, Lạc Vân Diệp liền tiến sát đến trước mặt của Trần Lập, ngẩn nhẹ đầu lên, đưa đôi mắt to tròn lấp lánh của bản thân để tăng tỉ lệ thành công, mở miệng hỏi.

"Ngươi có thể cùng ta đi bắt yêu thú được không, sư tỷ vẫn còn thiếu một..."

Ngay từ những từ đầu tiên nàng nói ra hắn đã mặc định câu trả lời là "Không" rồi, mà giờ nàng lại còn bảo săn giết yêu thú cái quái gì đó, đối với kẻ một lòng theo cẩu đạo như Trần Lập thì có ngu mới đồng ý, chưa để Lạc Vân Diệp nói hết câu, hắn đã dứt khoát từ chối.

"Mong sư tỷ hiểu cho, ta chỉ một lòng muốn tu luyện..."

Nghe đến đây, vị tiểu sư tỷ kia không muốn chấp nhận câu trả lời này, vì vậy nhắc lại câu hỏi đó hết cả ngày trời, khiến cho Trần Lập từ chối đến mỏi miệng, cuối cùng biết đồng môn không thể tương tàn nên đành thôi, hờn dỗi ngự kiếm bay đi.

Trần Lập thở dài một hơi, như đã trút hết đi gánh nặng, mệt mỏi ngồi xuống, bắt đầu tu luyện, nhưng hắn nào biết cực khổ chỉ vừa bắt đầu? Phía trước vẫn còn rất nhiều cửa ải.

Thế là hết ba ngày ba đêm liền, Lạc Vân Diệp đêm nào cũng ngự kiếm phi hành đến chỗ của Trần Lập, lôi kéo hắn đi theo mình săn giết yêu thú cái quái gì đó, phiền toái đến độ hắn còn chẳng thể tập trung mà vận chuyển linh khí thành công đi qua một vòng chu thiên, còn nói gì đến tăng tiến cảnh giới.

Với một kẻ đạo tâm còn chưa vững như hắn, đây đúng thật là cực hình nhân gian, đã chịu chẳng nổi giày vò nữa, gân nổi đầy mặt, lấy tay che trán, sức cùng lực kiệt, lắc đầu ngao ngán, tuyệt vọng không thôi.

Ngay lúc Trần Lập vừa cầm lấy sợi dây thừng định nghĩ quẫn, thì bỗng dưng một thanh âm đã ngăn Lạc Vân Diệp lại, nó băng lãnh đến tàn khốc, vang vọng khắp Đảo Thần Phù.

"Đủ rồi, tiểu Diệp!"

Trần Lập nhanh chóng nhận ra đó là giọng của sư tôn, dù cho hắn cũng chỉ muốn dọa sợ vị tiểu tổ tông kia, tuy nhiên cũng không ngờ người lại đả động đến quá trình tu luyện người, cảm động muốn khóc.

Chỉ là Lạc Vân Diệp bị cản lại vẫn chưa cam lòng... Đi về nhà chuẩn bị, kết bè kết phái, báo động cho tương lai chẳng mấy tốt đẹp của hắn...

Trần Lập nhìn thấy tiểu tổ tông kia rời đi, đem chán nản cùng mệt mỏi thốt ra thành lời than vãn theo tiếng thở dài.

"Haiz, ta khổ quá mà... Muốn yên tĩnh cũng chẳng xong...."

(Ta viết 2 tiếng đồng hồ liền, mong các vị ủng hộ)

Bạn đang đọc Tu Tiên Giới Quá Khủng Khiếp, Ta Cẩu Trong Núi Vạn Năm! sáng tác bởi sacto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sacto
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.