Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Nhãn Lang

Tiểu thuyết gốc · 1819 chữ

Lúc này, bụi cây phía bên phải cách chỗ Lạc Vân Diệp không xa bỗng dưng truyền đến tiếng sột soạt, khiến nàng cực kỳ đề cao cảnh giác, ngay lập tức trước mặt nàng hiện ra một thanh kiếm được ngưng tụ từ hư không, trông rất giống đám mây màu xanh lam, chĩa thẳng về phía âm thanh kia.

Từ bên trong bụi cây, một con sói có bộ lông màu xám nhạt bỗng dưng nhảy ra, đôi mắt nó đỏ rực màu máu, nanh vuốt sắc nhọn, đặc biệt là có khí huyết ngưng tụ nồng đậm, tu vi Luyện Khí Kỳ Cửu Trọng.

Xoẹt!

Thanh kiếm kia chỉ vung nhẹ một cái, nhanh chóng chém đôi con sói kia, lộ rõ những đường vân máu thịt trên cơ thể nó, các mảnh vụn văng tứ lung tung, máu bắn ra bao phủ nửa trượng xung quanh, thấm vào y phục của Lạc Vân Diệp.

Trần Lập nhìn thấy cảnh trước mắt, ngớ người ra, há hốc mồm không ngậm được vào, trong lòng đầy vẻ căng thẳng, thầm chửi.

"Con mẹ nó... Các ngươi vậy mà lại đưa ta vào nơi nguy hiểm như vậy? Một con quái nhỏ đã có thực lực Luyện Khí Cửu Trọng, vậy thì bắt lão tử phải sốngma làm sao qua kiếp nạn này? Gõ mõ tụng kinh à? Ngoài ra, lũ sói này còn sống theo đàn... Sợ là..."

Như hắn dự đoán, từ tứ phía đều lao ra những con sói đã sớm mai phục từ trước, số lượng hơn hai mươi liền, mà trong số chúng, lại có một thứ hung thú đầu đàn mang sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, to lớn gấp ba lần bình thường, xung quanh đều là Yêu Khí nó tỏa ra, tu vi ít nhất Trúc Cơ Kỳ Lục Trọng.

Mà những con sói nhỏ tập kết bọn họ không chỉ phô trương thanh thế, đều có thực lực từ Luyện Khí Kỳ Cửu Trọng đến Trúc Cơ Tam Trọng, hú lên để thể hiện đấu chí của bản thân, sau đó ngay lập tức lao vào tấn công mấy tên sư huynh sư tỷ dở hơi của Trần Lập.

Về phía hắn đang ngồi yên bên kia cũng không thoát khỏi sự tấn công của bè lũ phiền phức này, đối chiến cùng với một con Yêu Lang Trúc Cơ Kỳ Nhất Trọng, hoàn toàn chẳng có phần thắng.

Trước tình thế khó, Lý Vũ Hà bèn hét lên cảnh báo, sau đó rút ra một thanh trường kiếm dài khoảng một mét, lưỡi kiếm bị sương mờ lạnh lẽo bao phủ, màu xanh lam phản chiếu ánh hào quang, khí thế đè nén mọi vật xung quanh phạm vi mấy trượng.

"Là Huyết Nhãn Lang! Điểm Yếu Của Chúng Ở Mắt!!!"

Ngay lập tức, nàng liền vận chuyển Linh Khí vào trong lưỡi kiếm, sau đó hướng về phía con Huyết Nhãn Lang đầu đàn kia, chém ra một đường kiếm khí lạnh lẽo, đóng băng mọi vật trên đường đi.

Tuy nhiên, Huyết Nhãn Lang trời sinh đã có cơ thể vô cùng cường đại, do đó liền gầm lên một tiếng, rồi tích tụ yêu khí vào lòng bàn chân, tạo nên viền sáng đỏ đậm đặc bao xung quanh tung một vuốt về phía kiếm khí lạnh lẽo kia.

Ầm!!!

Một vụ nổ vang trời phát ra, sóng xung kích mạnh đến mức đánh vài cái cây gần đó bứng rễ ngã xuống, đẩy lùi cả chiến trường lại vài mét, choáng váng đôi chút, khói bụi bay tứ tung.

Tất nhiên, người chịu thiệt nhiều nhất là con Huyết Nhãn Lang đầu đàn kia, cả chân phải phía trước của nó bị đóng băng hoàn toàn, tuy nhiên hình như thứ này lại chẳng hề sợ hãi chút nào, còn tỏ ra điên cuồng hơn, lao thẳng đến.

"Garh!!!-"

Rầm!

Chưa kịp để nó la hét, một tia sét bắn thẳng đến, khiến thứ kia bị tê liệt khựng lại đôi chút, đó la Đổng Thanh đang cầm la bàn bát quái niệm chú tấn công con hung thú kia.

Vù!

Bỗng dưng một luồng gió mạnh đá ra tứ phương tám hướng, như cơn cuồng phong mạnh mẽ, Đổng Thanh không trở tay kịp bị đánh bay, may mắn là Trương Định đã kịp đỡ hắn lại.

Con Huyết Nhãn Lang đầu đàn kia hiện tại đã mất khống chế, yêu khí bạo tăng, đồng thời cường hóa những con Yêu Lang khác trên khắp chiến trường, khiến cho Lạc Vân Diệp phía sau sớm đã chống đỡ chẳng nổi, lúc này bị quật ngã thẳng xuống nền đất, Linh Khí cạn kiệt.

Bỗng dưng, Trần Lập vẻ mặt tràn đầy sợ hãi chạy cực kỳ nhanh lao đến, tông thẳng vào con Yêu Lang đang đè nàng ta, khiến nó văng mạnh đến thân cây gần đó, chẻ vật vô tri tội nghiệp kia làm đôi, làm cho Lạc Vân Diệp há hóc mồm không thôi, hét lên.

"Ngươi đột phá Luyện Khí Bát Trọng từ lúc nào vậy!?"

...

Vài chục giây trước...

Việc đối chiến với nhau là theo con sói ngu đần kia nghĩ vậy, còn Trần Lập? Hắn phỉ nhổ vào đấu chí của lũ súc sinh này, ba chân bốn cẳng ngưng tụ Linh Khí mà chạy không quay đầu, không biết vì sao ngày càng nhanh, khiến con Yêu Lang đuổi theo mệt muốn đứt hơi.

Cuối cùng, hắn bỗng dưng cảm thấy sức mạnh tràn trề giống như có cảm ngộ, mắt sáng lên, thầm nghĩ trong lòng lựa chọn của bản thân là đúng, từ từ đột phá Luyện Khí Bát Trọng, cắt đuôi con Yêu Lang tội nghiệp.

Mà quay về thực tại, Trần Lập hiện nay vừa phát hiện ra bản thân chơi một vố ngu rồi, thảo nào năm xưa mẹ hay dặn hắn nóng vội dẫn đến thần kinh, xem hiện tại đi? Ai lại trốn hổ đến tận ổ của nó? Chỉ có hắn mà thôi!

Ngay lập tức, hắn nắm lấy tay của Lạc Vân Diệp, mặc kệ đám sư huynh sư tỷ đang miệt mài chiến đấu kia, nhảy một cái liền vút qua mười trượng, đến thẳng đỉnh của cái cây cao nhất gần đó, mặc kệ nàng đang đau đớn.

Mà lúc này, Trương Định sau khi đặt Đổng Thanh xuống, liền rút ra một cây búa tạ đáng yêu xinh xinh nặng vài trăm cân, nhảy thẳng đến, bổ vào đầu con Huyết Nhãn Lang to lớn đang phát điên.

Nhưng mà ai ngờ đâu cái chân bị đống băng kia của con hung thú này đã tan đi không biết từ lúc nào, ngay lập tức xoay người một cái, vả thẳng vào mặt tên gia hỏa thích chơi búa kia, khiến hắn bay vào tảng đá lớn cách đó vài trượng, làm nó nổ tung.

Rầm!

Bỗng dưng, một đường kiếm khí lạnh lẽo từ phía Lý Vũ Hà đánh tới, đóng băng con hung thú phiền phức này ngay khi nó vừa lộ ra sơ hở, chỉ còn lại đàn con bên kia.

Về phía Đổng Thanh và đàn yêu thú đáng yêu, hắn bị bọn sói này dùng móng vuốt của mình đánh qua đánh lại như trái bóng chuyền, sớm đã chịu không nổi mà ngất đi.

Xoẹt!

Ngay lập tức, hàng chục tia kiếm khí chém đôi lũ Yêu Lang kia, khiến nền đất tràn đầy những vết băng lạnh lẽo, trơn trượt, kèm theo các mảnh thịt vụn và máu huyết khắp nơi.

Trần Lập lúc này mới thở phào một hơi, vừa nhảy xuống nền đất thì bỗng dưng phía bên trái truyền đến tiếng thứ gì đó đang chạy bức tốc, quay qua nhìn thì là con Huyết Nhãn Lang lúc nãy đã đuổi theo hắn lao tới.

Xoẹt!

Ngay khi hắn còn chưa kịp hoảng sợ rồi la hét lên như kịch bản của nhân vật phụ trong mấy bộ sảng văn thì đã thấy thứ kia bị kiếm khí chém đôi, một nửa quả tim rơi thẳng vào mặt Trần Lập, bị hắn ghét bỏ vứt đi.

Có lẽ như hiện tại thần hồn của hắn đã dung hợp với nguyên chủ nơi đây 9,10 phần gì đó, do vậy chẳng thèm quan tâm những giọt máu tanh hôi đang chảy đầy trên đất, hoàn toàn chẳng có cảm xúc, hướng về phía Lý Vũ Hà.

"Đại Sư Tỷ, có thể về chưa?"

Lý Vũ Hà nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ, không thể nào ngờ tiểu sư đệ của bản thân lại yếu đến như vậy, nhưng ngẫm lại đây cũng là lần đầu tiên của hắn, có chút sợ cũng là điều tất nhiên, vừa nói vừa chỉ về phía Bắc.

"Chưa, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhiệm vụ của chúng ta là săn Độc Giác Xà trong hang động đằng kia, nghe nói nó có tu vi Trúc Cơ Kỳ Bát Trọng, không quá nguy hiểm."

Trần Lập nghe đến đây đã cực kỳ khinh bỉ mà muốn phỉ nhổ, mặt bắt đầu trở nên nhăn nheo vài phần, thầm nghĩ trong lòng với đầy ý xem thường.

"Hừ, không quá hung hiểm? Chỉ một đám Yêu Lang yếu ớt với con đứng đầu Trúc Cơ Kỳ Lục Trọng mà các ngươi cũng suýt nữa ngập hành đầy mồm, còn dám gáy câu này? Ta phi! Còn nữa, các ngươi có sức chiến đấu còn ta thì chỉ biết chạy, bớt thả rắm đi!"

Tuy trong lòng bất bình, nhưng hắn cũng chẳng dám bật lại một đám cường giả Trúc Cơ Kỳ trước mắt, chỉ dám nhẹ nhàng đặt Lạc Vân Diệp xuống, sau đó đến tảng đá đã vỡ nát phía xa vát Nhị Sư Huynh ra, rồi cuối cùng mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, Lý Vũ Hà thấy mọi người đều đã bị thương, sức lực kiệt quệ, chẳng thể đi tiếp, bèn lấy ra vài viên đan dược đang phát sáng màu xanh lục lấp la lấp lánh, bỏ vào miệng bọn họ, ngay lập tức điều trị tất cả các vết thương.

Mà về phần của Trần Lập, hắn cũng thấy hơi lạ, dù sao thì kia cũng chỉ là hung thú Trúc Cơ Kỳ Lục Trọng, cho dù có bạo phát Yêu Khí thì cũng chỉ cao nhất là Thất Trọng gì đó, sao lúc nãy lại còn chuẩn bị đạt đến Bát Trọng? Trầm mặt suy tư.

"Chẳng lẽ... Có kẻ đứng sau?"

Mà hiện tại, cách đó hơn nửa dặm về phía Nam, tại cành cây cao hơn mười trượng, có một đám hắc y nhân đã đứng đây quan sát từ nãy giờ, đầy vẻ thần bí, chậm rãi nói.

"Tốt! Đúng như Lão Tổ đã nói!"

Bạn đang đọc Tu Tiên Giới Quá Khủng Khiếp, Ta Cẩu Trong Núi Vạn Năm! sáng tác bởi sacto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sacto
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.